– Sáng thứ 5 (15/12/2016), khi Sài Gòn trong cái se lạnh của Noel và không khí hối hả của ngày cận Tết, chúng tôi nhanh chóng tập trung tại Trường dpi. Với sự nhiệt huyết và tích cực của những người trẻ tuổi, mọi thứ trở nên nhanh chóng, 50 phần quà được chất lên xe gọn gàng và ngăn nắp. Mỗi người mỗi tâm trạng háo hức và hồi hộp khi lên xe vì đây là chuyến từ thiện mà Trường đã ấp ủ dành tặng cho các trẻ em mồ côi trong mùa Giáng sinh năm nay tại “Nhà tình thương Chùa Diệu Giác” tại 177 Trần Não, Phường Bình An, Quận 2, Sài Gòn – TP HCM.
– Nhà Tình Thương ở Chùa Diệu Giác được các Ni cô lập ra để bao bọc nuôi dưỡng các em mồ côi hoặc bị bỏ rơi từ khi còn bé bỏng. Ở đây, mọi thứ đều đơn sơ, giản dị vốn có của một cuộc sống thanh bình, nhẹ nhàng, hoà quyện giữa nơi trang nghiêm của Kinh Phật vẫn vang lên những tiếng cười hồn nhiên của trẻ thơ.
– Khi nhìn thấy chúng tôi các bé ùa ra như chào đón những người thân thương đi xa mới về, cảnh tượng vui đùa có thể bắt gặp ở bất cứ nhà trường nào trong Thành phố, nhưng tại nơi đây, là những khoảnh khắc cười đùa của những em bé bị thiếu mất tình thương từ chính người thương ruột thịt của mình mang đến cho chúng tôi sự xúc động da diết.
– Đứng dưới sân trường, thoạt nhìn lên các tầng lầu, chúng tôi bắt gặp những ánh mắt ngây ngô đang cười mỉm rụt rè với chúng tôi. Thật bất ngờ và bỡ ngỡ hơn khi chúng tôi hỏi thăm các cô trong Trường thì mới biết được các bé “bị thiểu năng”, Thật “xót xa quá!”. Các bé vào đây với những hoàn cảnh khác nhau, giờ đây khi dưới một mái ấm như thế này, mong sao cho các bé có những niềm vui thật vui vẻ, sức khỏe thật tốt để hưởng trọn những niềm vui ít ỏi cuộc đời.
– Công việc hỏi thăm, tặng quà và chi phí hỗ trợ cho các bé của Trường diễn ra trong không khí ấm áp, thân tình đến việc học tập và sinh hoạt hàng ngày của các bé từ Cô Thảo, cùng các bạn nhân viên, sinh viên DPI với các ni cô và Sư trụ trì Chùa Diệu Giác. Biết diễn tả làm sao tả hết tâm trạng của từng người, chỉ biết lặng nhìn và cúi đầu cảm thấy thương xót cho số phận của các bé và chỉ thầm mong cho các bé có một cuộc sống thanh bình và may mắn sẽ chào đón các em phía trước.
– Chia tay trung tâm, chuyến xe của chúng tôi rời bánh về lại Trường dpi. Một chuyến đi đầy ý nghĩa và vô cùng nhân văn khi mà chúng tôi càng hiểu hơn còn rất nhiều hoàn cảnh cần được giúp đỡ, cần được chăm sóc và dựng xây một xã hội đầy tình người và đầy sự thương yêu.
“CHO ĐI LÀ CÒN MÃI” – Cuộc sống là quá trình trao tặng và đón nhận không ngừng, mỗi người chúng ta là một mắt xích quan trọng trong vòng liên kết ấy.
Trường DPI – Giảng viên, Nhân viên và Sinh viên chúng tôi luôn tin tưởng mãnh liệt rằng: Bên cạnh việc truyền tải kiến thức, giáo dục luôn bao gồm tính nhân văn và lòng nhân ái! Hôm nay trường DPI chúng ta đã góp một ngọn lửa nhân ái trong hàng vạn tấm lòng nhân ái từ cộng đồng góp sức giúp các em mồ côi có cuộc sống yên bình trong mái ấm tình thương như triết lý cao cả nhân văn của Đức Phật
By Trúc Võ